Lập trình hàm (Functional Programming) và lập trình phản ứng (Reactive Programming) là hai mô hình lập trình với những đặc điểm và mục đích sử dụng khác nhau. Dưới đây là sự khác biệt chính giữa hai mô hình này:
Lập trình hàm (Functional Programming)
- Định hướng hàm: Lập trình hàm tập trung vào việc xây dựng các hàm thuần túy, không có tác dụng phụ (side effects), và dữ liệu bất biến (immutable). Mục tiêu là tạo ra các hàm có thể dễ dàng tái sử dụng và kết hợp.
- Tính minh bạch tham chiếu: Mỗi hàm luôn trả về cùng một kết quả với cùng một đầu vào, không phụ thuộc vào trạng thái ngoài hoặc dữ liệu toàn cục.
- Ứng dụng: Thường được sử dụng trong các tình huống cần tính toán chính xác và dễ kiểm tra, như trong toán học, xử lý danh sách, và các thuật toán phức tạp.
Lập trình phản ứng (Reactive Programming)
- Định hướng sự kiện và dữ liệu: Lập trình phản ứng tập trung vào việc xử lý các luồng dữ liệu và sự kiện một cách bất đồng bộ. Mục tiêu là xây dựng các ứng dụng có thể phản hồi nhanh chóng và...