Giải thích hai loại hình triển khai cho các ứng dụng .NET Core
Giải thích hai loại hình triển khai cho các ứng dụng .NET Core
Có hai loại hình triển khai chính cho các ứng dụng .NET Core là Triển khai Phụ thuộc vào Khung (Framework-dependent Deployment - FDD) và Triển khai Khép kín (Self-contained Deployment - SCD).
Khi sử dụng triển khai phụ thuộc vào khung, hệ thống mục tiêu - nơi ứng dụng được triển khai - phải có sẵn một phiên bản chung của .NET Core runtime. Ứng dụng triển khai chỉ chứa mã của chính nó và các phụ thuộc của bên thứ ba không nằm trong thư viện .NET Core. Một ứng dụng sử dụng triển khai phụ thuộc vào khung sẽ chứa một tệp .dll có thể được khởi chạy từ dòng lệnh sử dụng tiện ích dotnet. Ví dụ, lệnh dotnet HelloWorld.dll
sẽ chạy ứng dụng HelloWorld[1][2][3][4].
Khác với triển khai phụ thuộc vào khung, triển khai khép kín không phụ thuộc vào việc hệ thống mục tiêu có sẵn .NET Core hay không. Thay vào đó, ứng dụng được triển khai bao gồm tất cả các thành phần cần thiết, bao gồm cả thư viện .NET Core và runtime .NET Core, cho phép ứng dụng chạy độc lập với các ứng dụng .NET Core khác. Ứng dụng triển khai khép kín có thể chạy trên bất kỳ hệ thống nào mà không cần cài đặt thêm bất kỳ thành phần nào khác[1][2][3][4].
Mỗi loại triển khai có những ưu và nhược điểm riêng. Triển khai phụ thuộc vào khung thường có kích thước nhỏ hơn và tiết kiệm tài nguyên hơn do chia sẻ runtime giữa các ứng dụng. Tuy nhiên, nó yêu cầu hệ thống mục tiêu phải có sẵn .NET Core run...
middle
Chưa có bình luận nào